Thưa Quý vị, sở dĩ Loan thực hiện CD “Vẫn Thương Màu Áo Trận” là để tưởng niệm đến tất cả những ngườI lính VNCH đã hy sinh cho chúng ta có được sự hiện hữu tốt đẹp hôm nay trên xứ lạ quê người.
Có rất nhiều bản nhạc, bài thơ nói về đời Lính. Tuy nhiên, theo Loan nghĩ thì có vẻ bóng bẩy và văn hoa quá. Thật ra đời lính phải luôn luôn đối đầu với những gian nan vất vả, mà ít được ai nhắc đến.
“Tay ghì súng, nghe mùi tang tóc đâu đây! Trong tâm khảm của người lính luôn mong ước hậu phương được yên vui, mọi người dân có được những bữa cơm, giấc ngủ thật bình yên không bị quấy nhiễu bởi đạn pháo của quân thù. Để rồi những ngày dạo phố cùng người yêu bé bỏng không còn bị giới hạn vì giờ giới nghiêm. Niềm tâm sự của người lính quả thật rất đơn sơ!
Ai đã từng gắn bó một thời với cuộc đời lính chiến, yêu màu áo trận, yêu đời trai thời lọan, đều cảm thấy một niềm hãnh diện trong tâm khảm.
Suốt thời gian phục vụ trong quân ngũ, điều vui nhất của người lính là khi được nghỉ phép để về thăm gia đình.
Đi lính mà có người yêu ở tận phương xa thì thật là thú vị!
Có những khi dừng chân bên đồi vắng, người Lính thường mơ ước một vòng tay ấm áp, một ánh mắt trìu mến để sưởi ấm trái tim cô đơn nơi biên thùy lạnh giá.
Từ thập niên 60 cho đến đầu thập niên 70, đó là thời gian mà hầu hết những nhạc sĩ, thi sĩ sáng tác đã để lại cho chúng ta những hình ảnh thật đẹp, một giang sơn gấm vóc: trai hùng gái lịch với những nét keo sơn gắn bó giữa hậu phương và tiền tuyến. Người Lính cảm thấy được an ủi khi biết rằng trong tâm tư của những người ở hậu phương luôn quan tâm đến họ.
Thanh Loan được sinh ra trong một gia đình với thân phụ, các chú, các cậu, các bác đã từng là những cựu quân nhân QLVNCH, vì thế nên trong lòng Loan luôn luôn có được sự gần gũi, ưu ái đặc biệt đến những người mang tên LÍNH. Nếu chỉ chợt nhìn người Lính ở bên ngòai thì có vẻ dữ dằn, nhưng nếu hiểu được họ thì quả thật họ rất đáng yêu.
Nếu một ngườI thương Lính, yêu Lính mà chưa bao giờ được hân hạnh làm ngườI yêu của Lính, thì cuộc đời mình quả nhiên là một sự thiếu sót lớn.
Thưa Quý vị, nơi ngườI lính VNCH điều mà Loan tìm thấy sự khác biệt giữa họ với những người cán binh Cộng sản đó là bản chất nhân đạo của một con người, cái dữ của ngườI lính là để đối diện với quân thù, còn đối với những người thân thì họ là một người bạn tốt.
Khi ngườI Lính VNCH gia nhập vào quân ngũ họ cùng chung một nguyện ước là hy sinh cuộc đời yên vui của mình cho cha, cho mẹ, cho anh em, hay cho người mình yêu được yên vui hạnh phúc.
Còn người Cộng sản đi lính chẳng qua chỉ vì tôn thờ một cách mê muội cái thứ chủ nghĩa ngọai lai. Họ chỉ muốn chiến thắng để bành trướng chủ nghĩa Cộng Sản mà không hề đếm xỉa đến quyền lợi dân tộc.
Thật mỉa mai thay! Năm 1989 cả khối Cộng sản Đông Âu hòan tòan sụp đổ.
Có lẽ Quý vị cũng như Loan, vẫn luôn canh cánh bên lòng một nỗi buồn tha hương, những ân tình không sao đền đáp cho những người anh hùng đã hy sinh thân thế cho lý tưởng Tự Do.
Gửi ý kiến của bạn